day phun xam |
Đó là chốn ngao du của kẻ ham chơi, thích “làm mình làm mẩy” từ những “tuyệt phẩm” trên mình. Làng chài bến sông là nơi hội tụ của trăm nghề thì phải. Gọi là làng chài bởi nó ngụ ở bến sông Hồng, chứ thực ra nó là nơi “đọng” lại của những người tha hương về đây mưu sinh bằng mọi nghề trong đó có cả nghề “đượm chất khác biệt, nhuốm mầu xã hội đen”. Làng chài dưới chân cầu Long Biên phần lớn là dân tứ chiếng. Cuộc đời họ chảy dạt từ nơi này đến nơi khác, rồi bến sông này được họ chọn lưu lại lâu hơn để mưu sinh nhờ vào nhịp sống hối hả trong thành phố. Người nghèo tìm đến bến thuyền như để tìm kiếm mưu sinh, đánh cá, nhặt rác, người “chơi” tìm đến như để làm “mới mình” từ những nhát khắc, nhát châm điếng người để có những hình thù thật “số má” trên cơ thể. Những người “chơi” thường biết qua nhau, rồi cứ thế cái bến sông cứ tấp nập người ra kẻ vào lâu dần giờ thành nơi sinh hoạt, trú ngụ của những kẻ không nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét